Thơ Dòng Sông Xưa

Thơ Dòng sông xưa

Ta ngồi giữa cõi bể dâu,
Để xem mấy kẻ mọc râu trên đầu;
Nhìn xem mấy kẻ qua cầu,
Chiếc thân bào ảnh về đâu cõi này;

Đời như hạt nắng heo may,
Trần gian là chỗ đắng cay rộn ràng;
Có người bỗng chốc cười khan,
Còn bao nhiêu kẻ kinh hoàng cuộc chơi;

Dại kêu đất, khôn kêu trời;
Đất im trời lặng, chẳng lời thị phi;
Dại khôn nhân quả đã ghi,
Có chi để trách, còn chi để hờn;

Ai còn bận chuyện thua hơn,
Ai bên quán trọ nghe cơn mưa buồn;
Thở vào buông bỏ thua hơn,
Thở ra xin thả nỗi buồn bay đi…

Nghe từng hơi thở thiên di,
Mắt sâu hút tận huyền vi vô ngần;
Cho đời dù huyễn, dù chân;
Sông xưa vẫn chảy có ngưng đâu nào!

Trên trời luôn có trăng sao,
Thác gềnh đất mở lối vào chân như.

Tuệ Nguyên-Thích Thái Hòa