Thơ Gió Lay Trăm Miền

Gió Lay Trăm Miền

Mỗi quê hương, mỗi cõi trời
mỗi người có một cuộc đời để yêu;
Cebu từng hạt nắng chiều
theo mây về biển viết triều mộng ca;

Boracay cỡi sóng vượt qua
bình yên là cõi người ta đi về;
Núi mòn in dấu thoan nghê
không gian sóng vỗ ta nghe hôm nào;

Gió đời tung hạt chiêm bao
hạt rơi xuống đất hạt vào chơn không;
Thiên đàng còn một con sông
ngàn sao lấp lánh đợi trông ai về;

Trăng treo lắt lẽo trời quê
ai yêu tục đế, ai mê thiên đàng;
Có ai đùa với nắng vàng
tình xanh xanh biếc giữa hoàng hôn xưa;

Tình ai đi sớm về trưa
tình ai đi giữa nắng mưa bụi hồng;
Có tình mà dạ thong dong
tình yêu trong vắt giữa dòng thế gian;

Non cao không thẹn mây ngàn
biển sâu không thẹn dấu hoàng hạc bay;
Bến bờ vượt cả đông tây
tâm an đâu ngại gió lay trăm miền.

Boracay – Philippines – ngày 23/2/2017
Tuệ Nguyên – Thích Thái Hòa