Không Nhọc Công Kiếm Tìm Bến Đỗ

Hạnh phúc và bình yên, ta không thể tìm kiếm ở đâu, ngoại trừ tìm kiếm ở nơi tâm ta. Tâm ta đã từng làm cho ta ngủ không được, vì nó giận người này, trách người kia, vợ trách chồng, chồng trách vợ, cha mẹ trách con cái, con cái trách móc cha mẹ, bạn bè trách móc nhau, người làm công trách móc người làm chủ, người làm chủ trách móc người làm công, đồng nghiệp ganh tỵ nhau, thuộc cấp giận trách lãnh đạo, lãnh đạo chê trách thuộc cấp, mọi áp lực công việc đè nặng lên tâm ta mỗi ngày, khiến tâm ta phản ứng đưa ta ra đấu trường, người kia chết, ta cũng bị thương tích, kẻ kia thua, ta cũng phải nhọc công bình định chiến trường, với những phế phẩm nhiễm độc ngổn ngang… với tâm như vậy, làm sao ta có một giấc ngủ bình yên, ta có một bữa ăn đầy an lạc và làm sao ta có được những bước chân thảnh thơi trên mọi nẻo đường.

Tâm đã làm cho ta không yên, thì tâm ta cũng có thể làm cho ta bình yên. Nếu ta biết dừng lại, đừng nghĩ về cái ta và cái của ta quá nhiều. Nếu ta nghĩ về cái ta và cái của ta quá nhiều, thì ta đi tìm hạnh phúc ở đâu và ở đâu là bến đỗ hạnh phúc  cho ta?!

Cái ta và cái của ta đã tạo ra một lỗ hổng vô đáy trong đời sống của ta, nên dù ta có cả thế gian này vẫn không lấp đầy lỗ hổng ấy. Cái ta và cái của ta đã tạo ra thác ghềnh, hầm hố trong đời sống của ta, nên dù ta có nói về hòa bình, có vận động hòa bình, có cầu nguyện cho hòa bình thì cuộc sống phi hòa bình vẫn xảy ra thường xuyên trong đời sống của ta. Cái ta và cái của ta đã tạo ra một lỗ hổng cực lớn trong đời sống của ta, khiến cho ta có xây dựng bao nhiêu thánh đường, đền đài, cung điện, chùa tháp, bệnh viện, trường học, công đường xa hoa tráng lệ, vẫn không lấp đầy lỗ hổng ấy. Mây vẫn bay, chim vẫn hót, từng cánh bướm vẫn đong đưa, đùa giỡn với những nụ hoa giữa vườn hoa muôn màu hồng biếc, lá cây vẫn xanh và vàng, vẫn đong đưa mỗi ngày với gió, dòng sông mỗi ngày vẫn chảy và vẫn mới mỗi ngày, chỉ cái ta và cái của ta đã đày đọa ta mỗi ngày, chứ nào có ai trừng phạt và đày đọa ta đâu nhỉ!

Buông xả mọi ý niệm về cái ta và cái của ta, lỗ hổng thất vọng và khổ đau trong đời sống của ta tự nó lấp đầy, thế gian không còn là thác ghềnh, hầm hố; không còn là chỗ đọa đày mà là cõi thiên đàng để ta rong chơi, tiếp xúc và hát ca với muôn ngàn sự sống. Ta biết dừng lại và buông bỏ cái suy nghĩ về ta và cái của ta, thì thế gian này là một biển cả yên bình, thuyền ta tha hồ khám phá và rong chơi mà không nhọc công kiếm tìm bến đỗ. 

Thích Thái Hòa