Bùi Giáng Bài Học Ngồi Trên Đất

Tôi yêu quê hương của tôi, tôi sẵn sàng hy sinh thân mạng để bảo vệ quê hương của tôi, vì nơi quê tôi có mẹ, có sự hy sinh và chịu đựng của mẹ, nơi quê hương tôi có tình thương của mẹ đã thấm sâu vào lòng đất để cây xanh đơm trái, vườn hồng nở hoa, ruộng đồng đầy bắp, khoai và lúa.

Nếu không có mẹ, tôi chẳng biết lấy gì để yêu quê hương. Bởi, mẹ là vầng trăng mát giữa đêm trường cô tịch, là mạch nguồn của đạo đức tâm linh, là khởi thủy cho ngôn ngữ tình người, là vị Thầy đầu tiên dạy cho tôi sống, tập cho tôi đi, dạy cho tôi nói, dạy cho tôi biết thương và biết hiểu, nên mẹ là khơi nguồn của mọi cảm xúc, và vì vậy mà mẹ đã đóng góp hết hai phần ba gia tài văn hóa cho đất nước và nhân loại.

Mẹ ơi! Xã hội hôm nay đang tiến về phía công nghiệp, mà không phải tiến về phía mẹ, nên gia tài của mẹ để lại cho con ngày càng khô kiệt và phá sản, hàng loạt con người của công nghiệp ra đời, họ không biết nói tiếng nói của mẹ, còn mong chi họ nói tiếng người, họ không biết cười nụ cười của mẹ, còn mong chi nơi họ tấm lòng hỷ xả bao dung, họ không biết nhìn bằng con mắt của mẹ, còn mong chi nơi họ những sự cảm thông tha thứ, họ chỉ biết mạnh được yếu thua, mong chi nơi họ tấm lòng nhân hậu nhường cơm sẻ áo.

Trái tim của họ toàn là lợi nhuận và đầy ắp chất hoá học và điện toán, họ bỗng trở thành sỏi đá và rồi họ đưa mẹ vào an dưỡng nơi khu tập thể, họ sắm sửa cho mẹ đủ thứ của công nghiệp, họ nói năng, tiếp xúc, ăn uống theo kiểu công nghiệp, một tuần hoặc mười ngày mẹ mới ăn được một bữa rau tươi mẹ ạ! Trong xã hội công nghiệp, mẹ trở thành nhà máy và tương lai của mẹ và con của mẹ là những đống sắt sét rỉ phế thải !

Nên, trong xã hội công nghiệp, nói về tình mẹ như nói về một bản tình ca của văn học và huyền thoại, và nói về trái tim của mẹ, như nói về một thiên hà tình cảm xa xôi, vì trong xã hội ấy, con người không còn là người nữa, phước báo làm người đã mất, tiếng gọi mẹ đã bị tắt tiếng tự bao giờ!

Nay, mùa Vu Lan về, mùa trăng của mẹ, tôi nhớ mẹ tôi thật nhiều, nên tôi ghi lại những gì mẹ tôi đã dạy tôi, đã sống với cha tôi và hiến tặng cho anh, chị, em chúng tôi, để làm món quà Vu Lan dâng mẹ, mẹ của tôi và những bà mẹ đích thực của quê hương con người.

Thích Thái Hòa