Thơ Gió Xuân
Xuân đến có tấm lòng
Xuân đi có nước trong
Tình xuân hồn phơi phới
Thanh bạch mọi thời-không;
Mặc kệ trời mấy tuổi
Mặc ai hỏi xuân tông
Như ngày xưa còn nhỏ
Đùa giỡn giữa xuân phong.
Xuân Như
Xuân đến sạch mây mù
Cỏ hoa dậy lời ru
Ru hồn xuân muôn thuở
Đời lãng tử vân du;
Vằng vặc trăng đầu núi
Đếm từng hạt xuân thu
Nghe ngàn con sông chảy
Mỗi vẻ mỗi xuân như.
Xuân Thường Tại
Xuân về đào nở hoa
Chim dậy hót lời ca
Đường cũ thơm hương cỏ
Thiều quang đẹp sơn hà;
Hồn thiêng hôn đầu trúc
“Mây trắng hỏi đường qua”
Đá gục đầu cười khẽ
Xuân nào ở đâu xa!
Thơ Xuân
Trời xuân ai biết đẹp như ri,
Gió thổi hồn hoa rộn tuổi thì
Nắng nhẹ vờn lên hàng trúc biếc
Suối reo chim hót cả trời thi.
Mỗi bước chân đi, mỗi diệu kỳ
Mỗi hơi thở nhẹ, mỗi hồn thi
Xuân này, xuân nữa, xuân xuân nữa
Hỏi nguyệt và trăng có khác chi!
Xuân Quang
Nhận được hồn xuân nhận đã nhiều,
Mấy ai sống được với xuân yêu;
Để xuân vẫn đẹp như xuân ấy
Vời vợi hương ngàn cõi tâm siêu!
Đất chuyển hồn đất lên phiến lá
Không gian kết tụ một trời yêu
Chim reo đon đả tình non nước;
Ai biết xuân quang đẹp vạn chiều!
Mây Xuân
Mây xuân cũng đẹp tợ trời xuân
Phiêu lãng hồn ai giữa cõi trần
Đỉnh núi bao phen về ngự trị
Dòng sông mấy độ níu phù vân;
Trời đất chuyển mình không thẹn mặt
Biển hồ lau lách có gì chân;
Dễ ai trong cõi tang bồng ấy
Ôm được chúa xuân thỏa một lần!
Tình Xuân Của Phật
Xuân là hoa nở từ tim
từ trong hạt nắng ấm tình càn khôn;
Kể từ khi có linh hồn
cũng từ khi ấy xuân hờn dỗi hoa;
Xuân từ đất chuyển nở ra
ấm tình ta giữa thiên hà bụi bay;
Xuân muôn dáng vẻ phơi bày
tình xuân trú giữa tháng ngày vô chung;
Trẻ thơ reo với nắng hồng
Cỏ hoa reo với mênh mông trời vàng;
Mỗi hoa mỗi cõi thiên đàng
Tình yêu làm đẹp không gian diệu huyền;
Trúc lay bóng nguyệt trước thềm
Hỏi ai là Phật có tên xuân mầu?
Mắt sâu hun hút nhìn nhau
Phật là xuân giữa bể dâu vô ngằn!
Xuân làm gì có quan san,
Tình xuân là ánh trăng ngàn vô chung!
Xuân tinh sau trước viên dung
Tình xuân của Phật mênh mông trời vàng
Xuân – Ất Mùi (2015)
Tuệ Nguyên – Thích Thái Hòa