Điều Không Thể Nói

Cách đây ba năm vào tiết mùa Thu, tôi đang nhập thất nhịn đói, uống nước trong để thanh lọc thân thể.

Bấy giờ thầy Nguyên Pháp và một số Phật tử ở Hà Nội tổ chức Trai đàn Bạt độ Giải oan, Cầu siêu cho các anh hùng, chiến sĩ, liệt sĩ trận vong và nhân dân nạn vong, trong cuộc chiến tranh giữa hai miền Nam Bắc, Việt Nam vừa qua, tại huyện Quảng Điền, tỉnh Thừa Thiên – Huế.

Thầy Nguyên Pháp xin thị giả của tôi đưa vào thất gặp tôi để trình việc và thỉnh cầu tôi làm Pháp sư trong đại lễ Trai đàn Bạt độ này.

Tôi từ chối, vì sức khỏe và vì đang nhập thất, nhịn đói. Nhưng thầy Nguyên Pháp rất chí thành và năn nỉ hết lời. Thương thầy Nguyên Pháp, thương tâm nguyện của các Phật tử và việc làm cao đẹp của quý vị, nên tôi tạm nhận lời, nhưng có nói với quý vị, đến ngày ấy, nếu có sức khỏe, thì tôi sẵn sàng giúp đỡ.

Quý vị vui vẻ chào tôi ra về. Gần đến ngày thực hiện công việc Trai đàn Bạt độ, tôi tự thấy sức khỏe của mình không thể cho phép giúp đỡ công việc trọng đại ấy của quý vị, tôi gọi điện thoại báo cho thầy Nguyên Pháp để từ chối và yêu cầu Thầy Nguyên Pháp thỉnh vị Pháp sư khác.

Tuy nhiên, tôi vẫn để tâm cầu nguyện cho Pháp sự trọng đại này được viên thành. Và tôi biết Hòa thượng Thanh Đàm làm Sám chủ, nên tôi đã gọi cho Hòa thượng Thanh Đàm, xin gia tâm cầu nguyện để cho người còn kẻ mất có nhân duyên với Đại trai đàn này đều được lợi ích.

Trai đàn tiến hành, đúng đêm lễ Bạt độ cầu siêu, bấy giờ mười giờ đêm, ở trong thất tôi nằm nhắm mắt, bỗng nhiên toàn bộ khung cảnh Đại lễ trai đàn Bạt độ hiện ra trước mắt, rất nhiều đầu lâu, hài cốt ở trên các bàn thờ và nam nữ, trẻ em thật nhiều, mẹ bồng con, cha dắt con, tất cả đều đến đàn tràng và đều đưa đầu đến chạm vào tôi, tôi đưa tay vỗ trên đầu họ, thì họ mới chịu dàn ra. Tôi mở mắt ra, chẳng thấy gì, nhưng nhắm mắt lại, cảnh ấy lại hiện ra y nguyên như vậy. Tôi tự nhũ, do mình quan tâm đến Trai đàn Bạt độ, nên cảnh ấy là cảnh giới của Trai đàn Bạt độ nơi tự tâm hiện ra.

Bấy giờ tôi không nằm ở trên giường, tôi đến trên võng để nằm, nhắm mắt lại, thì cảnh Trai đàn ấy cũng lại hiện ra y nguyên như vậy. Mỗi lần tôi nhắm mắt là mỗi lần cảnh Trai đàn ấy lại hiện ra đúng như vậy.

Đến gần mười hai giờ khuya, trong giấc ngủ, tôi nghe tiếng tụng kinh và âm điệu tán tụng của chư Tăng ở trong đàn tràng, tôi tỉnh giấc mở mắt ra, nằm yên lắng nghe, thì vẫn nghe tiếng tụng kinh và tán tụng của chư Tăng giữa hư không càng lúc càng rõ ràng và rất hay.

Đến đây, tôi không còn lý giải lễ Trai đàn Bạt độ, do tôi quan tâm khiến cảnh giới Trai đàn Bạt độ ở nơi tự tâm biểu hiện, mà tôi biết có một thế giới siêu hình, khách quan, đang tồn tại khắp mọi không gian trong những nhân duyên nghiệp báo của chúng. Họ rất cần Tuệ giác của Phật chỉ đường cho họ đi; họ cũng rất cần nghe pháp của Phật để nuôi dưỡng sinh mệnh trong điều thiện; họ cũng cần sức gia trì thanh tịnh của chư Tăng chú nguyện; họ cũng cần những người con, người cháu thể hiện hiếu thảo với họ; họ cũng cần những người bạn quan tâm đến họ; họ cũng cần những người đồng lý tưởng nghĩ về họ và tất cả họ đều cần đến tâm Từ bi và trí tuệ của Phật để sống vui đẹp và thăng hoa, để từ nơi thế giới hữu ngã, hữu chấp, họ có thể bước lên những thế giới vô ngã, vô chấp cao đẹp hơn.

Tôi biết vậy, nên khi ấy tôi không tiếp tục ngủ, ngay lúc ấy, tôi đứng dậy đắp y hậu chỉnh tề trang nghiêm, lên bàn Phật để cầu nguyện cho những tâm linh nào có duyên với Trai đàn bạt độ cầu siêu này, trượng thừa uy lực của Tam bảo, gia trì lực của chư Tăng mà đều được tùy duyên siêu độ, sau khi cầu nguyện xong, tôi xuống nghỉ, khung cảnh Trai đàn bạt độ ấy không hiện ra nữa, dù vậy ở trong thất, tôi vẫn dành một tuần lễ để cầu nguyện cho Trai đàn bạt độ ấy, kẻ sống người mất đều được viên thành..

Đây là những điều không thể nói mà chính tôi trải nghiệm, chứ không phải suy luận, lại càng không phải nghe từ người khác kể lại.

Điều không thể nói, vì nó quá mầu nhiệm và tinh tế, nó đòi hỏi tâm chân thật, tâm rộng lớn như tâm bồ đề để ứng xử mà không phải tâm hạn hẹp, tâm suy diễn, tâm đối phó hay luống dối.

Nên, những vị Chứng minh, Chủ sám, Pháp sư, Công văn và Kinh sư, của các Trai đàn Bạt độ cầu siêu cần phải cẩn trọng. Nếu cẩn trọng và chí thành, thì lợi ích cho quý vị, cũng như cho âm dương không thể kể xiết. Nếu không chí thành và cẩn trọng, thì âm dương chẳng lợi ích gì mà tự thân quý vị rước lấy oán thù, tai họa không những một đời mà vô lượng kiếp, từ những người đang còn sống và những kẻ đã qua đời đang sống ở thế giới hữu thể hay vô thể.

Còn những vị ít học, bất tín, duy lý, trí thức và khoa học nửa vời, thì hãy cẩn trọng nói năng, phê phán, nếu không thì khổ não, ương lụy và tai họa cũng sẽ xảy đến với quý vị, gia đình, dòng họ và xã hội quả thực không thể luận bàn.

Ấy là điều không thể nói mà nay tôi lại nói và nói một cách chí thành.

Tàng Kinh Các Huế – Mùa nhập thất – 2018
Thích Thái Hòa